Thứ Ba, 28 tháng 11, 2023

Con Người và Sự Trưởng Thành (P1)

 

Con người (loài người) từ đâu tới? Đó còn là câu hỏi chưa được trả lời. Cộng sản cho rằng từ loài khỉ "tiến bộ" quá độ thành người nhưng không giải thích vì sao khác chủng tộc và ngôn ngữ. Theo kinh thánh thì Chúa tạo ra người đàn ông (Adam) trước và đàn bà (Eve) sau đó.

Thế nào là người đàn ông? Phải chăng đó là con thú đực đi hai chân?

Văn hóa Trung Hoa xây dựng mẫu người quân tử. Văn hóa Tây phương thêu dệt hình ảnh vị anh hùng.

Kết quả cho thấy tình trạng không có gì sáng sủa về một tương lai hòa bình, an lạc như các nhà lãnh đạo kêu gọi. Phải chăng vì hệ thống chính trị hay chính sách sai lầm? Tất cả do con người tạo nên. Vậy con người có điều gì sai lầm? Từ đâu?

Trước khi làm lãnh đạo thì con người (đàn ông) có đủ khả năng và điều kiện để làm người chưa?

Khả năng là sự trưởng thành. Điều kiện là kiến thức. Kiến thức từ sách vở, đời sống.

Bạn đọc sách. Sách gì?

Lúc trước 1975 thời Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) có tủ sách "học làm người" do Nguyễn Hiến Lê, Hoàng Xuân Việt, Nguyễn Duy Cần viết và dịch nhưng xem ra không mấy ai thành người (hay đã chết vì chiến tranh). Các vị này đã đọc sách của nhiều tác giả trên thế giới và ghi lại những điều hay, lẽ phải để giúp con người sống tốt hơn. Nhưng trong thời chiến tranh thì mọi người sống vội để hưởng thụ hơn là lương thiện khi không ai biết chiến tranh sẽ kéo dài, biết bao giờ chấm dứt?

Trên mảnh đất chiến tranh không ngừng và con người quan niệm "trời sinh voi, sinh cỏ" thì từ thời cha, ông sẽ có gì để dạy lại con cháu? Và cứ thế, sinh con, con lớn, lập gia đình rồi lại sinh đẻ trong một xã hội thiếu giáo dục làm người căn bản.

Thời VNCH còn có công dân giáo dục, đức dục, triết học, đạo đức học, tâm lý học... nhưng tới tuổi ra đời (18) thì chẳng thấy mấy ai nhắc đến trong cuộc sống. Đó là miền Nam dưới chế độ dân chủ. Trong khi miền Bắc dưới chế độ cộng sản chỉ có nhồi sọ về thiên đường ảo tưởng của xã hội chủ nghĩa, che giấu những thất bại đã xảy ra tại Liên Xô, Đông Âu, Trung Cộng.... Khi người dân chỉ lo thiếu ăn và phục vụ chiến tranh "giải phóng" miền Nam thì giáo dục là phương tiện tuyên truyền cho đảng.

Từ khi đất nước thống nhất 1975 thì tinh hoa miền Nam bỏ chạy ra nước ngoài hay chết trong trại cải tạo. Đất nước trở nên u tối dưới sự cai trị của những con người hung ác, tàn bạo, lừa dối chạy theo quốc tế cộng sản để nắm quyền lực. Đây là những người được huấn luyện (giáo dục) để đóng vai trò đó vì trong tâm họ đã sẵn có mầm mống như vậy.

Giáo dục dẫn đến chính trị. Cao điểm của chính trị là chiến tranh. Chiến tranh là nơi sự tàn ác xảy ra. Ác cực độ dẫn đến các chế độc tài. Cộng sản là tột đỉnh của chế độ chuyên chế. Trong gian khổ khiến con người ý thức về cuộc sống. Vòng tròn lại bắt đầu. Biết được ý nghĩa cuộc sống là trưởng thành. Cứ nhìn vào sinh hoạt Quốc Hội Mỹ hiện nay thì thấy sự thiếu trưởng thành của những người đại diện dân cử.

Có gia đình, vợ con cháu chắt đầy đàn không phải là trưởng thành. Có bằng cấp, chức vụ, cơ sở thương mại, nhà cao cửa rộng, tài sản muôn trùng cũng không gọi là trưởng thành. Có danh tiếng lẫy lừng cũng chưa phải trưởng thành. Trưởng thành là sống và hiểu ý nghĩa của cuộc sống trong suy nghĩ cũng như hành động.

Người đàn ông xuất hiện trên trái đất trước người đàn bà thì đó là trách nhiệm của người đi trước (do ý Chúa hay ông Trời định). Nếu người Nam không có người Nữ thì mọi sự thái bình. Nhưng chẳng may vì có giao tiếp nên có con cái, có tranh giành trong đời sống và từ đó có chiến tranh.

Sự trưởng thành nơi người đàn ông có tác dụng giảm thiểu những tranh chấp vô lý trong đời sống. Nhưng đã là giống đực thì khó mà xóa nổi thú tính tự nhiên. Đàn ông mà tu dưỡng để kiểm soát thân, tâm thì trở thành Thánh nhân rồi. Và lịch sử loài người không có mấy ai thành đạt.

Giống đực sinh ra để chiến đấu, giống cái có nhiệm vụ sinh đẻ. Chiến tranh gây ra từ giống đực (giành ăn hay giành gái). Nhưng loài người không phải chỉ lo ăn và truyền giống. Con người cần có văn hóa và giáo dục.

Khi giáo dục sai lầm thì những nền văn minh mà con người xây dựng cũng có thể bị hủy diệt. Thuở xưa cho rằng con cháu đầy đàn là nhà có phúc. Phúc đức cho cá nhân hay cho xã hội? Sản xuất ra con người mà không có sự giáo dục thì con người sẽ đóng góp gì cho xã hội? Có con không phải để giải trí như nuôi chó, mèo, chim, cá hay cắt tóc kiểu mới, ăn mặc quần áo xanh đỏ đi khoe hàng xóm mà quên đi sự giáo dục. Nếu con bạn là một nhân tài có thể đem lợi ích cho xã hội. Nhưng nếu con bạn là một nhà độc tài thì họa khôn lường.

Cái khó của giáo dục là không phải có chương trình là sẽ dạy mọi học sinh thành đạt như nhau. Người cha trưởng thành (hay vị thầy đắc đạo) chưa chắc đã huấn luyện con (hay học trò) được như ý. Mỗi người có một mệnh lý khác nhau. Trưởng thành là hiểu ý nghĩa cuộc sống cũng là hiểu mệnh. Và để hiểu "mệnh" thì phải "toại kỳ sở nhu" (biết đủ để dừng lại thay vì đi quá đà) với "tận kỳ sở năng" (cố gắng với tất cả khả năng và chấp nhận cái khả năng đó) thì mới đi đến "chính kỳ sở mệnh" (biết và chấp nhận tài năng của mình chỉ có thế chứ không hơn được nữa) cho dù bạn muốn làm thầy, thợ, kỹ sư, bác sĩ, giáo sư, thủ tướng, đại tướng.... đều phải đi qua.

Tiếc thay ở tuổi thiếu niên thay vì tu dưỡng thì gia đình và xã hội lôi kéo vào "hôn nhân" hay làm việc kiếm tiền để tạo hạnh phúc? Và từ đó tu dưỡng phai tàn, cá nhân lạc vào khu rừng phát triển với hỗn loạn, xung đột và thảm họa. Có người cho rằng có vợ (gia đình) rồi đi tu thì tốt hơn là đi tu rồi bỏ đạo theo đời. Có một số ít thành công thì được phổ biến để khuyến khích mọi người theo đuổi nhưng đa số thất bại thì đổ lỗi cho lý do khác mà không tìm ra căn gốc (hay biết mà che giấu vì sẽ đi ngược những gì gọi là thành công).

Con Người và Sự Trưởng Thành (P2)

Trần Công Lân

Tháng 7 năm 2023 (Việt lịch 4902)

Nguồn: https://nganlau.com/2023/11/07/con-nguoi-va-su-truong-thanh-p1/

 

 

Con Người và Sự Trưởng Thành (P2)

 

Làm người nói chung đã khó lại phải phân chia nam, nữ lại càng khó hơn. Thế nào là một người đàn ông đúng nghĩa "đàn ông"? Và thế nào là một người đàn bà đúng vai trò "đàn bà" (no offense)? Ngoài thể chất thì tinh thần sẽ quyết định giá trị của con người không cứ gì nam hay nữ. Có những nền văn hóa đặt người đàn bà quan trọng hơn. Trong lịch sử loài người cũng đã có bộ lạc, quốc gia đặt người nữ lên trên, quyết định việc gia đình, đất nước. Không có thống kê chính xác về sự lãnh đạo của người nữ tránh được chiến tranh vì những lý do thường thấy như khi nam giới lãnh đạo. Không có tài liệu nào xác định những nền văn minh bị tiêu diệt là do nam hay nữ lãnh đạo. Nhưng nền văn minh hiện đại cho thấy đa số lãnh đạo quốc gia, chính trị hay tôn giáo, do nam giới nắm giữ.

Chúng ta thấy Hồi giáo giam giữ người đàn bà trong phòng kín, ra đường phải có thân nhân hộ tống kẻo có cá nhân mất dạy bắt cóc. Vậy thì tôn giáo có nhân quyền hay không? Nếu không thì đấng sáng lập tôn giáo là hạng người gì? Nếu có mà lãnh đạo tôn giáo ngày nay coi phụ nữ như nô lệ là vì sao? Phải chăng tôn giáo là "trò chơi" của đàn ông?

Nhưng tại các nước theo tôn giáo khác thì người đàn bà làm được rất nhiều việc hơn đàn ông. Vậy ai cần ai trong cuộc sống? Trong quá trình trưởng thành thì sự kết hợp phải có sự thỏa thuận đôi bên nhưng chính tôn giáo đã không làm được việc đó mà (lãnh đạo tôn giáo) chỉ nhắm đến mục đích có thêm tín đồ (không phải mục đích của người sáng lập) cho nên mới có chuyện trọng nam, khinh nữ. Để rồi tới tuổi lập gia đình thì nam thừa nữ thiếu. Nếu không đi gây chiến, cướp đoạt phụ nữ nơi khác thì cũng là bạo hành hay ra luật chèn ép phụ nữ trong đời sống gia đình, xã hội. Không nói đến kiểu chủ nhân-nô lệ nhưng trong cuộc sống gia đình, cả hai phải chia sẻ trách nhiệm. Vậy thì cả hai có nhận thức được ưu-khuyết điểm của nhau chưa? Nếu cả hai cùng trình độ thì chia sẻ ra sao? Nếu người nam có suy nghĩ, quyết định chính chắn hơn thì người nữ sẽ đóng vai trò gì (và ngược lại)?

Cái khổ là tự ái của người đàn ông thường "vĩ đại", dù có ngu, đần, dở, dốt thì cũng đem cái vũ phu ra cai trị, dùng cái ác, hung dữ, tàn bạo để vượt lên nắm quyền. Và đó là mầm mống chiến tranh ngay từ trong mỗi cá nhân, gia đình chứ đừng trách móc xã hội vì không có luật lệ nào ngăn cản nổi sự bạo hành trong gia đình.

Bản chất của giống đực là thú tính. Tôn giáo dùng thượng đế, thiên đàng (hay niết bàn), địa ngục... để kềm hãm thú tính nơi đàn ông. Lịch sử loài người cho thấy các tôn giáo đã không thành công như mục đích đặt ra ban đầu. Nếu người nam khắc phục được thú tính nơi bản thân thì đã là một thành công lớn. Hiểu bản thân còn phải hiểu người. Hiểu phái nữ còn khó gấp bội. Nếu chiếm đoạt người nữ như một đồ vật thì khác, nhưng nếu là chọn bạn đường thì phải nói duyên phận.

Tìm nguyên những nguyên tắc, lý tắc, quy luật, định luật của con người trong cuộc sống rất khó. Biết và thực hành được thì thành thầy tu mất rồi, con đường đi không trở lại.

Trưởng thành là đầy đủ, đúng mức. Học tập (hay tự giáo dục) như thế nào để thoát khỏi những cạm bẫy của cuộc đời, biết người nhưng không hại người khi biết rằng đời sống khởi đi từ vô minh và để thoát khỏi vô minh thì đó là cuộc chiến đấu khôn cùng của mỗi cá nhân mà sự thành công trong xã hội, địa vị, chức tước, danh vọng đều không giúp ích gì mà chỉ gây trở ngại.

Vì người đàn ông là cột trụ gia đình mà người đàn ông không trưởng thành thì gia đình không ra gì và xã hội hỗn loạn. Sự thông minh, sáng tạo của con người xây dựng nền văn minh hiện tại vẫn chưa đào tạo được những con người trưởng thành. Nhưng cũng có người sống đến cuối đời cũng vẫn không học được gì cho dù có là tiến sĩ kiêm kỹ sư tức bác sĩ vốn là giáo sư luật đồng thời làm nhà nghiên cứu khoa học cho lầu năm góc.

Đó là lý do tại sao cách mạng không thành vì con người không đủ tu dưỡng để nhận diện tư tưởng cách mạng. Muốn thực hiện cách mạng phải có con người cách mạng. Thường là người sáng tạo, xây dựng lý thuyết sẽ không có thời gian để thực hiện. Người đời sau khi gặp lý thuyết thì thường là quá trễ để tu dưỡng. Người có tu dưỡng mà tình cờ gặp được lý thuyết đã là hiếm. Nhưng để hiểu thì cũng hết đời người mà nếu có truyền nhân thì để thực hiện cũng không phải "mì ăn liền" mà sẽ có thất bại vì "thời cơ", vì không phải lúc nào xã hội cũng có người trưởng thành để gánh vác việc chung. Một cuộc cách mạng đúng nghĩa có thể trải qua nhiều thế hệ. Cách mạng vì con người thì nhân quyền phải thông qua trước. Không phải mỗi quốc gia xác định nhân quyền khác nhau rồi đem vào Liên Hiệp Quốc tranh luận?

Mà hiện nay có bao nhiêu người trưởng thành nắm giữ vận mệnh quốc gia? Một người ăn cướp lãnh đạo quốc gia thì cũng như một người hề lên ngôi thủ tướng có rất nhiều. Cứ xem nước Mỹ với 300 năm dân chủ mà nay có Trump làm tổng thống. Người trưởng thành sẽ hiểu vì sao. Có hiểu thì mới đi tìm dân chủ cho VN, còn nếu chỉ là "Thoát Trung" thì làm sao "thoát Mỹ" trong tương lai?

Trần Công Lân

Tháng 7 năm 2023 (Việt lịch 4902)

Nguồn: https://nganlau.com/2023/11/07/con-nguoi-va-su-truong-thanh-p2/

 

 

Con Người và Tàn Bạo

 

Sự tàn bạo của con người luôn luôn xảy ra ở bất cứ thời điểm nào trong lịch sử. Khi mà Liên Hiệp Quốc chỉ là sân chơi của 5 cường quốc có quyền phủ quyết thì cái quyền phủ quyết này đã làm mất đi giá trị và mục tiêu của sự hình thành Liên Hiệp Quốc. Từ đó, sự tàn bạo của con người tiếp tục xảy ra mà cả thế giới không làm được gì bởi không muốn tham dự và chấm dứt sự tàn bạo đó.

Sự tàn bạo khởi đầu từ đâu? Ở phạm vi tổ chức, quốc gia thì sự tàn bạo khởi đầu từ những người lãnh đạo. Tham vọng của lãnh đạo đã làm cho họ mất đi nhân tính để rồi họ sẵn sàng đưa ra những chính sách, chủ trương đi ngược lại nhân tính của con người và họ kêu gọi những người bên dưới thực hiện chính sách tàn bạo đó.

Hình ảnh tết Mậu Thân tại Huế với những hầm chôn tập thể do sự sát hại của cộng sản miền Bắc đối với thường dân tại Huế. Hình ảnh con tố cha, anh em tố họ hàng thân thuộc trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất tại miền Bắc để giết hại những người dân đã từng đóng góp tiền bạc, che chở những người gọi là Việt Minh thời kháng chiến chống Pháp. Hình ảnh Học Tập Cải Tạo sau khi miền Nam lọt vào tay cộng sản miền Bắc để giết hại những người lính, công chức tại miền Nam sau 1975, khi cuộc chiến chấm dứt. Gần đây nhất, hình ảnh những người Hamas vượt biên giới của người Do Thái để bắn giết người dân vô tội Do Thái, đồng thời bắt cóc người dân và hăm dọa sẽ thực hiện chuyện giết người bị bắt cóc qua mạng để mọi người chứng kiến sự tàn bạo này.

Tạm thời gác bỏ nguyên nhân trong cuộc chiến giữa người Do Thái và dân tộc Palestine mà nhìn vào hình ảnh những người dân vô tội bị giết trong cuộc chiến này. Trên lãnh vực chiến tranh, điều có thể chấp nhận là lính hai bên giết nhau để tranh giành lãnh thổ, tài nguyên hay vì lý do nào đó. Nhưng hành động bắt, giết người dân là hình ảnh đi ngược lại đạo lý nhân bản, nhân tính của con người.

Không phải ai cũng có khả năng làm lãnh đạo. Và ngay cả những người có khả năng làm lãnh đạo thì không phải ai cũng có cái nhìn tổng thể trên nhiều lãnh vực mà cái nhìn tổng thể đó dựa vào Nhân Tính, Nhân Sinh, Nhân Bản (tạm gọi là Nhân Bản Cương Thường) làm kim chỉ nam cho mọi quyết định trong chính sách đối nội cũng như đối ngoại. Tiếc rằng thế giới hôm nay, lãnh đạo chỉ dựa vào quyền lợi của tổ chức, quốc gia mà không dựa vào Nhân Bản Cương Thường để có những chính sách mang tính người, phục vụ xã hội và con người.

Lãnh đạo Hamas sẽ đạt được gì sau cuộc tấn công đột ngột vào lãnh thổ Do Thái gồm cả hành động giết những người dân vô tội? Dĩ nhiên ai ủng hộ Hamas sẽ hoan hô hành động này. Đây là sự ủng hộ mù quáng, xem thường Nhân Bản Cương Thường. Những ai xem thường Nhân Bản Cương Thường thì là một tập thể nguy hiểm cho nhân loại nói chung và cho một đất nước nói riêng.

Một điều khẳng định rằng, cuộc tranh chấp giữa người Palestine và Do Thái bằng sức mạnh bạo lực sẽ không giải quyết được vấn đề. Lịch sử đã chứng minh từ khi quốc gia Do Thái được hình thành đến nay, bạo lực từ khối Ả Rập đối với người Do Thái hay người Do Thái đối với người Palestine hoàn toàn không giải quyết được tranh chấp đang xảy ra.

Sự cố gắng của quốc tế, gồm cả Liên Hiệp Quốc, cố gắng dàn xếp sự tranh chấp này không thành công bởi sức mạnh của Liên Hiệp Quốc hoàn toàn vô giá trị trong những cuộc tranh chấp giữa các quốc gia. Chưa kể lãnh đạo của hai bên, dân tộc Palestine và Do Thái đã không cố gắng tìm ra phương án tốt hầu chấm dứt sự tranh chấp này. Đối với dân tộc Palestine, người lãnh đạo ở khu vực West Bank và Gaza có hai chủ trương khác nhau. Lực lượng Hamas quản trị khu Gaza chủ trương bạo động. Các quốc gia trên thế giới (khối Tây phương) đánh giá lãnh đạo Hamas là lực lượng khủng bố. Đánh giá này đúng bởi lực lượng khủng bố mới xem thường mạng sống của thường dân và sẵn sàng bắn giết để thực hiện thú tính của bản thân hay của tổ chức.

Nhu cầu sống tối thiểu của Con Người hôm nay là phải có điện, nước, thức ăn, và nơi cư trú. Khi chiến tranh xảy ra và người lãnh đạo ra lệnh phá hủy hệ thống điện, nước, nhà cửa, và thức ăn của người dân tức là lãnh đạo đã không có Nhân Bản Cương Thường. Hành động của lực lượng Do Thái cúp điện, nước của người dân Palestine sống tại khu Gaza đi ngược lại Nhân Bản Cương Thường. Thái độ tàn bạo của lực lượng Hamas đối với người dân Do Thái trong cuộc vượt biên giới tuần vừa qua và thái độ trả đũa của lãnh đạo Do Thái trong việc cúp điện, nước của khu vực Gaza đều đáng lên án cho dù quyết định đó được che đậy với bất cứ hình thức nào.

Người Việt, những người quan tâm về một Việt Nam tự do dân chủ, có bao giờ đặt Nhân Bản Cương Thường cho mọi hành động trong sinh hoạt đấu tranh hay vì mục đích bất chấp thủ đoạn như người cộng sản?

Nhân Bản Cương Thường là gì? Đây là chủ đề sẽ được bàn thảo trong đầu năm 2024 để mổ xẻ trên từng lãnh vực dính dáng đến đời sống của Người từ xưa cho đến nay.

Vũ Hoàng Anh Bốn Phương

Tháng 10 năm 2023 (Việt lịch 4902)

Nguồn: https://nganlau.com/2023/11/01/con-nguoi-va-tan-bao/

 

Bình Đẳng

Ghi Chú NL : Bình đẳng là một chủ đề phải được nhìn với nhiều góc cạnh khác nhau, với cái nhìn tổng thể thì mới thấy được thế nào gọi là bìn...