Chấp Hành Bộ Phận
a.
Hành Chính Viện
1.
Hành Chính Viện là cơ quan tối
cao thừa hành về chính trị, hành chính đối nội, đối ngoại, văn và võ.
2.
Hành Chính Viện do một Tổng Lý
phụ trách. Tổng Lý do Quốc Trưởng đề cử và Trung Tâm Hội Nghị (Quốc Hội) phê
chuẩn. Tổng Lý phụ giúp Quốc Trưởng trên vấn đề quốc sách và điều hành quốc
gia.
3.
Hành Chính Viện phải do Quốc
Trưởng ban bố mệnh lệnh và pháp luật. Tuy nhiên Quốc Trưởng có thể ủy quyền này
cho Hành Chính Viện trong việc ban bố pháp luật.
Vấn đề ở điều 3 là nói về thủ tục hành chính
trong khi đưa luật hay chính sách vào trong thực tế thì cần phải có thủ tục
hành chính để tất cả mọi nơi, mọi cấp thực hành đồng nhất. Mà thủ tục hành chính
không cần sự chấp thuận của Quốc Hội.
4.
Hành Chính Viện gồm có 9 bộ:
Dân Chính, Văn Chính, Nội Chính, Không Chính, Ngoại Chính, Vũ Chính, Lộ Chính,
Tài Chính, Pháp Chính. Bộ trưởng của những bộ này do Tổng Lý đề nghị và Quốc
Trưởng phê chuẩn và Quốc Hội chấp nhận thông qua. Có thể ví đây là cơ quan nội
các của Quốc Trưởng ngoài bộ phận Xu Mật Viện.
Để tránh việc sa thải các bộ trưởng vì không
phục vụ quyền lợi của Quốc Trưởng (hình ảnh Trump sa thải người là thí dụ điển
hình), chuyện sa thải các bộ trưởng phải được sự đồng ý của Quốc Hội qua một hội
đồng xét xử trong việc sa thải các chức vụ quan trọng trong chính quyền. Kê Sát
Viện có thể thực hiện chuyện đánh giá khả năng của cá nhân về lãnh vực đạo đức,
lãnh đạo, tài năng để phụ giúp Quốc Hội có quyết định sa thải đúng.
5.
Hành Chính Viện hội nghị gồm
có các quyền: Đề cử dự toán án, đề cử pháp luật án, đề cử chính sách án, đề cử
ngoại giao án, xử lý công việc cả viện và từng bộ, ủy nhiệm nhân sự.
6.
Dân Chính Bộ: trông coi các việc
xã hội, giáo dục quốc dân, huấn luyện công dân, tổ chức quốc dân, dưỡng dục quốc
dân, y tế, cứu tế, dân sinh, hộ tịch.
Đây là cơ quan quản trị và điều hành sinh hoạt của người
dân cũng như công dân trên lãnh vực chính sách lẫn hành chính về mặt xã hội,
giáo dục, y tế, cứu tế khi có thiên tai; giấy tờ cần thiết như khai sanh, hộ
chiếu. Cơ quan này chỉ đưa ra chính
sách, luật lệ và cùng làm việc với những chuyên môn ở các cấp (địa phương đến
trung ương) để phối hợp cùng nhau làm việc hữu hiệu.
7.
Văn Chính Bộ trông coi về văn
hóa, giáo dục, nghi thức hành chính, thông tin, bản quyền, truyền thông, phép tắc,
phong tục, lễ lạc.
Đây là cơ quan đặt ra những luật lệ để bảo vệ văn hóa,
phong tục truyền thống trong đời sống xã hội lẫn trên truyền thông. Truyền
thông ở đây phải mang ý nghĩa kiểm duyệt truyền thông khi mà những từ ngữ, hình
ảnh mang bản sắc của người lớn không thể đi trên phạm vi truyền thông công cộng.
Có nghĩa là một đài phát thanh hay truyền hình không thể dùng từ ngữ thiếu văn
hóa trong hệ thống phát thanh và phát hình cho công chúng. Đồng thời bảo vệ sản
phẩm trí tuệ, quyết định những ngày lễ lạc của đất nước.
8.
Nội chính bộ trong coi các việc
quản trị tỉnh, huyện, hạt, xã, quan lại, cảnh sát, mật vụ.
Cần phải hiểu đây là cơ quan chỉ lo về hành chính để
toàn bộ từ địa phương lên đến trung ương có một sinh hoạt hành chính đồng nhất.
Cơ quan này hoàn toàn không tham dự vào sinh hoạt của địa phương mà địa phương
tự quản trị. Thí dụ cảnh sát tự quản trị nhưng khi thực thi công việc bắt và
giam giữ người thì vẫn theo luật lệ bên Hành Chính Viện đưa ra chứ không phải tự
địa phương làm ra luật giam giữ.
Phải chăng cơ quan này sẽ quản trị cơ quan mật vụ tình
báo và an ninh cho quốc gia mà bên Xu Mật Viện thiếu phần này? Hay phần mật vụ
tình báo, an ninh quốc gia giao phó cho Xu Mật Viện quản lý? Đây là những câu hỏi
mà thế hệ tương lai cần phải tìm câu trả lời cho phù hợp với thực tại ở thời điểm
tương lai. Các cơ quan về tình báo, mật vụ trong và ngoài nước nên nằm dưới sự
điều hành của Xu Mật Viện bởi đó là cốt lõi an ninh của quốc gia mà Quốc Trưởng
là đại diện. Trong khi đó Hành Chính Viện chỉ lo về thủ tục hành chính trong phạm
vi của cơ quan mật vụ này.
9.
Không chính viện trông coi về
kinh tế, các công trình lớn của quốc dân, các công ty quốc doanh, hợp doanh, tư
doanh.
Đây là cơ quan xem xét về kinh tế mà các công trình lớn
của quốc dân cần phải thực hiện. Đồng thời kiểm soát sự hoạt động của các công
ty để tạo sự cạnh tranh công bằng; đưa ra những luật lệ trong việc mua bán các
công ty để công ty không trở thành độc quyền, gây ảnh hưởng đến người tiêu
dùng; tạo ra luật chơi công bằng của công ty để bảo đảm quyền lợi của người
tiêu thụ. Cần phải quan tâm về môi trường, tác hại ở tương lai qua những quyền
lợi kinh tế phục vụ lợi ích ngắn hạn nhưng hại dài hạn. Ngay cả trong lãnh vực
phối hợp công ty (hợp thành một công ty lớn hay sự mua lại của một công ty
trong một ngành nghề) cần phải xem xét thật kỹ để người tiêu thụ không bị thiệt
thòi khi mà công ty quá lớn, ảnh hưởng nhiều đến đời sống người dân để người
dân bị công ty kiểm soát về mặt giá cả và phục vụ.
10. Ngoại chính bộ trong coi việc
ngoại giao trong việc cấp giấy phép cho người nước ngoài vào và lo cho người Việt
sống tại nước ngoài.
Đây là cơ quan ngoại giao lo về thủ tục giấy tờ cho
người ngoại quốc vào lãnh thổ Việt, người Việt sống ngoài nước, cũng như thực
hiện chính sách ngoại giao của quốc gia đối với các quốc gia khác. Phải nghiêm
cấm đưa tình báo vào cơ quan này để theo dõi các hoạt động của tình báo bạn. Cần
phải loại bỏ quyền không được truy tố dành cho những người ở bộ ngoại giao nước
ngoài đặt trụ sở trong nước Việt. Bất cứ ai vào lãnh thổ Việt, nếu phạm pháp
thì sẽ bị tội chứ không phải vì làm cho bộ ngoại giao và phạm tội giết người để
rồi dùng luật miễn truy tố dành cho bộ ngoại giao hầu chạy trốn trách nhiệm mà
các nước lớn đang áp đặt trên thế giới.
11. Vũ chính bộ trong coi việc quốc
phòng gồm cả quân đội (hải, lục, không, tiềm), quân huấn, quân pháp, dân đoàn.
Đây là bộ quốc phòng chuyên coi về quân đội. Cơ quan độc
lập nhưng đồng thời nằm trong Xu Mật Viện dưới sự chỉ đạo của Quốc Trưởng.
12. Lộ chính bộ trong coi về giao
thông, đường xá, hàng hải, xe thuyền, thông tin, bưu điện.
Đây là cơ quan chuyên lo về giao thông trên bờ lẫn
trên nước. Ngoài ra cơ quan này lo về chuyện thông tin và bưu điện.
13. Tài chính bộ trong coi về tiền
bạc (in tiền) gồm cả thuế trong nước lẫn thuế xuất nhập khẩu.
Đây là cơ quan lo về tài chính và thuế má của quốc
gia. Trên lãnh vực thuế cần phải hợp lý và công bằng để mọi người đều phải đóng
góp nhưng đồng thời giúp đỡ những người không có khả năng đóng góp vì nhiều lý
do chính đáng. Luật thuế cần phải quan tâm đến chuyện cấm dùng tiền thuế của
dân để cho các công ty lớn với mục đích khuyến khích công ty về địa phương mở
văn phòng hay hãng xưởng. Để tạo sự phát triển đồng đều ở mọi nơi trên toàn
lãnh thổ, luật thuế có thể giảm thuế cho công ty trong một thời gian nào đó nếu
công ty thành lập hãng xưởng ở địa phương mà quốc gia có chính sách để phát triển
địa phương đó.
14. Pháp chính bộ trông coi ngục
hình, tư pháp hành chính, tư pháp điều tra.
Đây là cơ quan hành chính trong việc đưa ra những
chính sách về ngục hình, điều tra và hành chính của tư pháp để việc thực hiện
tư pháp từ trên xuống dưới được thống nhất trên lãnh vực hành chính.
b.
Quan Chính Viện
1.
Quan Chính viện là cơ quan thừa
hành về chính sách nhân sự và cán bộ của quốc gia.
2.
Quan Chính Viện tổng lý do Quốc
Trưởng tuyển chọn Quốc Hội thông qua.
Trong tài liệu ghi là Quan Chính Viện do Quốc
Trưởng tuyển chọn và có quyền bãi nhiệm mà không cần thông qua Quốc Hội. Có thể
người ghi lại đã viết sai. Để cho có sự đồng nhịp, giống nhau, một hình thức của
Đan Quyền, tất cả các vị lãnh đạo ở 6 viện, hoặc những vị lãnh đạo phục vụ dưới
quyền chỉ đạo của Quốc Trưởng thì Quốc Trưởng đề nghị và Quốc Hội thông qua. Quốc
Trưởng không có quyền bãi nhiệm khi Quốc Hội chưa đồng ý hoặc qua một thủ tục
hành chính trong việc bãi nhiệm.
3.
Quan Chính Viện có ba bộ: Bộ
Khảo Thí, Bộ Lương Bổng, và Bộ Trừng Phạt, Khen thưởng.
4.
Quan chính viện có trách nhiệm
soạn thảo chính sách để tuyển chọn các quan chức trong chính quyền về mặt khả
năng lẫn tư cách; huấn luyện cán bộ; đặt ra phẩm ngạch, lương bổng; xét lại dân
quyền của quan chức hầu thực hiện chuyện truất trắc (phê phán); đặt ra những
khen thưởng dành cho những cán bộ xuất sắc hay người dân xuất sắc trong xã hội.
Trong phần xét lại dân quyền của các quan chức có
nghĩa là xem xét lại quan chức sử dụng quyền tự do có hợp lý hay không. Thí dụ: Một thường dân có quyền tự
do ngôn luận cho dù là nói dóc, nói sai sự thật trong đám đông. Nhưng ở vị thế
của một vị lãnh đạo, cái quyền tự do ngôn luận của các quan chức phải cân nhắc chứ không thể muốn nói thế nào thì nói bởi
lời nói của quan chức sẽ ảnh hưởng đến sự lắng nghe của số đông. Thành ra khi một
lời nói, một câu nói của quan chức không có hiệu quả tốt trong quần chúng thì sẽ
bị cơ quan này có biện pháp hành chính để vấn đề này không tiếp tục xảy ra
trong tương lai và cũng là một thông báo với quần chúng là câu nói này hoàn
toàn sai, không được sự chấp nhận của giới chức trong chính quyền. Sự nói dóc
không đúng sự thật của ông Trump trên mọi lãnh vực, đặc biệt về kết quả bầu cử
năm 2020 là thí dụ điển hình để Hành Chính Viện có quyền lên tiếng và nếu cần
sa thải nếu các quan chức vẫn tiếp tục làm những chuyện bị khiển trách. Chuyện
xét lại dân quyền của quan chức rất là quan trọng, đặc biệt là quyền tự do ngôn
luận mà luật sư của ông Trump biện hộ cho ông trong việc luận tội lần thứ hai tại
Quốc Hội. Quyền tự do ngôn luận của một quan chức lãnh đạo quốc gia phải đi kèm
theo trách nhiệm chứ không thể nào phủ bỏ trách nhiệm khi chính lời nói đó tạo
ra bạo động, hại người khác.
Ngay cả việc tuyển chọn các quan chức trong chính quyền
được cơ quan này đặt ra những tiêu chuẩn để hầu tránh tình trạng những người
không có khả năng, không có tài, thiếu đạo đức mà đòi ra tham dự vào công việc
thiết kế và chấp hành nhân sinh ở các cấp của đất nước. Điều này cũng tránh được
tình trạng nhận người vào cơ cấu chính quyền như là một hình thức trả ơn, hoặc
tìm người trung thành với mình mà Trump là thí dụ điển hình trong việc chọn người
vào trong cơ cấu chính quyền của Trump.
Cơ Năng Hiến Pháp Một Góc Nhìn (P14)
Vũ Hoàng Anh Bốn Phương
Tháng 8 năm 2021 (Việt lịch
4900)
Nguồn: https://nganlau.com/2021/12/15/co-nang-hien-phap-mot-goc-nhin-p13/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét